Huyền và Trúc lên Sài Gòn tìm Phan. Đúng như dự đoán của Huyền, anh ta phủi bỏ hết trách nhiệm với những việc mình đã gây ra, không muốn ràng buộc với cô vì anh ta đang chờ ngày đi nước ngoài. Huyền đau xót không phải cho chính bản thân mình mà là cho bố cô. Trong cơn tủi cực, cô choáng váng và ngã sấp xuống cùng lúc chiếc xe du lịch vừa tới. Trúc hốt hoảng đưa Huyền vào bệnh viện. May mắn Huyền chỉ bị gẫy chân.
Tiểu đội của Cường được giao nhiệm vụ làm mũi chủ công phá thế cắm cờ của địch. Như một sự sắp đặt của số phận, lại như một sự ngẫu nhiên đến khó tin đại...
Để giữ được Thành cổ vững chắc quân ta thương vong nhiều, mỗi ngày mất đi trên trăm người, không sức nào bổ sung nổi. Nhưng tinh thần anh em vẫn không suy...
Trong đầu tên trung uý Quang không khỏi day dứt sống lại toàn bộ trận đánh giáp lá cà trong Thành cổ vừa qua. Hắn không thể hiểu nổi sự chống trả quật...
Cuộc chiến đấu bảo vệ Thành cổ đã bước sang ngày thứ ba mươi. Để có được con số ba mươi mang tinh thần bám trụ phi thường ấy trong cục diện quá chênh lệch...