Trong phần trước của tiểu thuyết, Nguyệt đã đau khổ tận cùng khi An cố tình rời bỏ cô, khẳng định tình cảm với cô trong suốt bảy năm qua chỉ là một thói quen, là sự cảm kích anh dành cho cô, và cô gái kia mới là người An yêu thật sự. Trong cơn đau đớn, hoảng loạn vì mất người yêu, Nguyệt đã nhận được sự quan tâm ấm áp từ một chàng trai đeo kính cận. Chàng xuất hiện đúng lúc cô cảm thấy cuộc đời như đã sụp đổ dưới chân mình.
Duy cứ thế miên man trong thế giới suy tưởng đứt gãy của anh, thế giới mà anh không còn muốn cảm thấy có M. Anh bỗng thấy tên anh và tên M đứng cạnh nhau...
Duy nhớ về những ngày đầu gặp M. Nàng là môt người lạc quan, cứng cỏi và giàu tình cảm một cách lạ lùng. Sau lần M liều mình cứu anh ở bãi tắm, Duy choáng...
Duy mệt mỏi trở về phòng khách sạn khi không còn tìm thấy bóng áo trắng kia, anh cảm thấy như một thứ quý giá vừa vuột khỏi tay mình. Anh đau khổ khi biết...