Được giác ngộ, quản tù Hà Văn Lượng, Bùi Đức Lạc trở thành cơ sở liên lạc của cách mạng ở trong và ngoài nhà tù. Nguyễn Đức Quỳ nghe tin như vậy rất mừng, đồng ý để Bùi Đức Lạc đi theo đường mà Trần Đức Sắc và Nguyễn Phi Bằng đã đi. Bùi Đức Lạc trong nhà tù được chuyển sang làm thu dọn không phải đi đổ rác nhưng được Trần Đức Sắc giao cho nhiệm vụ để ý xem hào lý nào sống tốt với dân, lại được các hào lí khác nghe theo, tìm cách đưa họ vào làm cách mạng. Lạc nghĩ ngay tới phó chánh tổng Sơn A.
Duy cứ thế miên man trong thế giới suy tưởng đứt gãy của anh, thế giới mà anh không còn muốn cảm thấy có M. Anh bỗng thấy tên anh và tên M đứng cạnh nhau...
Duy nhớ về những ngày đầu gặp M. Nàng là môt người lạc quan, cứng cỏi và giàu tình cảm một cách lạ lùng. Sau lần M liều mình cứu anh ở bãi tắm, Duy choáng...
Duy mệt mỏi trở về phòng khách sạn khi không còn tìm thấy bóng áo trắng kia, anh cảm thấy như một thứ quý giá vừa vuột khỏi tay mình. Anh đau khổ khi biết...
Sau cuộc điện thoại với M, Duy ráo rác khi không nhìn thấy ai ngoài bãi biển, bóng váy trắng của người phụ nữ vừa nhìn anh từ xa đã biến đâu mất. Anh đi...