Đúng lúc cả Đề Sặt và Thống Lịnh đều tái mặt vì đạn của quân Tây, thì quân của Đề Trung và của Đề Thám bắn vỗ cạnh sườn chúng, tiếp viện cho ta. Theo nhận định của Mũi Khoằm và Mặt Ngựa, không phải cánh quân của Đề Sặt mà cánh quân của Đề Dương (một tên khác của Hoàng Hoa Thám) và người tham mưu rất già dặn, gan dạ đó là Đề Hả (tức Đề Nắm) là mối nguy hiểm hơn cả. Mũi Khoằm hết sức coi chừng cánh quân của Đề Dương, hắn nuôi tham vọng sẽ bắt sống được cả Đề Dương và Đề Hả.
Khi quân dân biên khu đang dồn sức đánh trận cuối cùng, đuổi những đám tàn quân còn nương náu ở hòn đảo ven bờ thì nhận được mệnh lệnh của Bộ Tổng Tư lệnh...
Trong trận đánh Nàm Khoái, do sơ suất để phát nổ một quả đạn tự sát của Nhật mà Giải Phóng quân địa phương cấp cho quân ta, Trần Bình cùng cả khẩu đội...
Sau vụ Lê Thừa và Phạm Toản bị kỉ luật vì lẩn vào trấn Mào Lẻng thu lượm vũ khí của địch, tiểu đoàn trưởng Biên Cương đến thương lượng với Khu uỷ viên...
Sau “tao ngộ chiến”, quân Quốc dân đảng đồn trú tại các làng và bọn tàn quân chạy từ Ninh Minh sang tìm đường ra biển kinh hồn táng đởm. Quân ta tiến đến...