Trong phần trước của tiểu thuyết, Nguyệt đã đau khổ tận cùng khi An cố tình rời bỏ cô, khẳng định tình cảm với cô trong suốt bảy năm qua chỉ là một thói quen, là sự cảm kích anh dành cho cô, và cô gái kia mới là người An yêu thật sự. Trong cơn đau đớn, hoảng loạn vì mất người yêu, Nguyệt đã nhận được sự quan tâm ấm áp từ một chàng trai đeo kính cận. Chàng xuất hiện đúng lúc cô cảm thấy cuộc đời như đã sụp đổ dưới chân mình.
Gặp lại Ba Đẩu, biết bao buồn vui trở về với hai người bạn từng vào sinh ra tử. Những giọt nước mắt nghẹn ngào, lặng lẽ, xót xa cho nhau. Ba Đẩu cho biết...
Thế là lại ra đi. Sáu Nguyện tự nhủ phải chăng là cái số của anh nó thế, nhà nước không xong mà tư nhân cũng không được. Bước chân lãng du cuộc hành trình...