Trong khi ông Bằng chỉ gắn bó và yêu thích với những điều mang vẻ đẹp cân đối, mực thước, cổ điển thì ngoài kia xã hội, phố xá đang thay đổi. Thành phố hình như đã hình thành một lớp tư sản mới, chúng đang phá phách, khuynh đảo xã hội. Ông Bằng cố giữ gìn cái nề nếp, gia phong trong gia đình của ông, đồng thời vẫn tin tưởng, níu giữ vào những điều tốt đẹp, cái nền nhân văn vẫn còn đọng lại xung quanh ông. Luận và những thành viên trong gia đình vì thế vẫn giấu ông Bằng chuyện của Cừ, đứa con...
Không giữ được rừng, Ba Đẩu bất thần quỳ xuống, ba vái xin anh em tha thứ. Anh nhận ra mình không còn cách nào khác nữa là để mọi người phải rời xa nơi...
Gặp lại Ba Đẩu, biết bao buồn vui trở về với hai người bạn từng vào sinh ra tử. Những giọt nước mắt nghẹn ngào, lặng lẽ, xót xa cho nhau. Ba Đẩu cho biết...
Thế là lại ra đi. Sáu Nguyện tự nhủ phải chăng là cái số của anh nó thế, nhà nước không xong mà tư nhân cũng không được. Bước chân lãng du cuộc hành trình...