Luận một lần đi thực tế đã nảy sinh ý định đi bộ đoạn đường dài hơn 30 km về nhà trong đêm với một trạng thái hưng phấn đột khởi. Anh muốn ôn lại kỉ niệm thời xẻ dọc Trường Sơn đi cứu nước, thử thách những năm đánh giặc chỉ là để tin hơn vào năng lực tiềm tàng và ý chí của mình. Cũng vì ý định đó mà Luận và Phượng như được sống lại những giây phút gặp gỡ thời yêu đương sôi nổi đã cách đây mười năm.
Không giữ được rừng, Ba Đẩu bất thần quỳ xuống, ba vái xin anh em tha thứ. Anh nhận ra mình không còn cách nào khác nữa là để mọi người phải rời xa nơi...
Gặp lại Ba Đẩu, biết bao buồn vui trở về với hai người bạn từng vào sinh ra tử. Những giọt nước mắt nghẹn ngào, lặng lẽ, xót xa cho nhau. Ba Đẩu cho biết...
Thế là lại ra đi. Sáu Nguyện tự nhủ phải chăng là cái số của anh nó thế, nhà nước không xong mà tư nhân cũng không được. Bước chân lãng du cuộc hành trình...