Luận một lần đi thực tế đã nảy sinh ý định đi bộ đoạn đường dài hơn 30 km về nhà trong đêm với một trạng thái hưng phấn đột khởi. Anh muốn ôn lại kỉ niệm thời xẻ dọc Trường Sơn đi cứu nước, thử thách những năm đánh giặc chỉ là để tin hơn vào năng lực tiềm tàng và ý chí của mình. Cũng vì ý định đó mà Luận và Phượng như được sống lại những giây phút gặp gỡ thời yêu đương sôi nổi đã cách đây mười năm.
Sài không thể ngờ rằng cuộc sống cực nhọc của người lính đối với anh lại thiêng liêng đến thế. Mười 17 năm vào lính thì 11 năm anh đi biền biệt, nguyên...
Khi nghe một người cùng quê học với Hương và Sài báo tin cụ đồ Khang – bố của Sài mất, Hương đã quyết định về quê viếng cụ đồ. Trong đám ma cụ đồ mọi...
Nhìn cái dáng tất bật, quê mùa của Sài ai cũng tưởng Sài là người ăn no vác nặng, nhưng mấy ai biết để được đi B Sài đã “cắn răng chịu đựng”, vất vả tập...