Sau những ngày trảy hội xuân ở khắp nơi, ông Bằng trở về nhà và sung sướng đón nhận hai đứa cháu nội, Quân anh và Quân em- con trai Cừ. Ông lăng xăng như một ông giáo già bắt đầu dạy chúng những bài học căn bản làm người. Ông mơn man sung sướng trong nguồn mạch yêu thương, những điều đó đã xóa mờ nỗi đau trong ông về Cừ, bố của chúng. Vừa lúc ấy thì gia đình ông Bằng nhận được thư của Cừ gửi về từ nước ngoài. Lá thư là minh chứng chính xác rằng thằng Cừ con ông đã bỏ ra nước ngoài thật sự...
Nam tìm gặp lại vợ chồng Lãm nhưng họ đã đi khỏi khu phố. Anh nhờ chị hàng nước gửi giúp ít đồ, một số tiền cho vợ chồng gã và có nhã ý mời hai vợ chồng...
Cô vợ của Lãm gõ cửa nhà Nam vào một đêm mưa gió. Đánh vào lòng trắc ẩn của anh, sau khi xin ăn và ngủ nhờ, sáng hôm sau cô ta đã cuỗm đi toàn bộ số tiền...
Một đôi vợ chồng và đứa con nhỏ còn bế ngửa cư trú ở phố nhà binh đã gần ba tháng. Anh chồng từng là bộ đội, đã từng chốt ở tiền đồn biên giới, đã hết...
Từ ngày Thảo đi, cuộc sống của hai bố con cũng đỡ chật vật hơn, nhưng sự thiếu vắng bóng dáng người vợ, người mẹ trong căn nhà nhỏ ấy không gì khỏa lấp...