Sau những chuẩn bị kĩ càng, theo kế hoạch đội Phi Vân thực hiện nhiệm vụ đánh mìn buổi khai trương nhà hát Đô Thành chúc mừng năm mới. Bỗng chốc rạp hát nguy nga biến thành hình thù kì quái, đầu bị chẻ làm đôi. Hàng trăm tên tướng tá, cố vấn, chuyên viên kĩ thuật tài giỏi, những sĩ quan bí mật của trại “peary”... chung đã tung lên như xác pháo đêm giao thừa. Dứoi hàng chữ “cung chúc tân xuân” chúng lại bỗng nhiên gục xuống và không vao giờ được ngẩng dậy trên mình rồng để đón vành hoa chiến thắng....
Tiểu đội của Cường được giao nhiệm vụ làm mũi chủ công phá thế cắm cờ của địch. Như một sự sắp đặt của số phận, lại như một sự ngẫu nhiên đến khó tin đại...
Để giữ được Thành cổ vững chắc quân ta thương vong nhiều, mỗi ngày mất đi trên trăm người, không sức nào bổ sung nổi. Nhưng tinh thần anh em vẫn không suy...
Trong đầu tên trung uý Quang không khỏi day dứt sống lại toàn bộ trận đánh giáp lá cà trong Thành cổ vừa qua. Hắn không thể hiểu nổi sự chống trả quật...
Cuộc chiến đấu bảo vệ Thành cổ đã bước sang ngày thứ ba mươi. Để có được con số ba mươi mang tinh thần bám trụ phi thường ấy trong cục diện quá chênh lệch...