Sáu Nguyện không thể ngờ sự thẳng thắn pha chút yêng hùng của anh khiến anh đã từng phải trả giá trong chiến tranh, thấm đòn ê ẩm, giờ đây chính nó lại khiến anh đau một lần nữa giữa thời bình. Anh chỉ là một kẻ cầu an, sợ va đập, cố nhắm mắt làm ngơ mọi sự để được sống yên tĩnh qua ngày mà không được. Đất nước sau chiến tranh vẫn chìm trong u ám, những khuyết tật thời hậu chiến lại không ngừng nảy sinh và lộng hành.
Đã bao nhiêu ngày Cúc Huyền nằm ở bệnh viện như một cái cây chờ mùa hè qua hết để tàn tạ theo tiếng chim. Cúc Huyền hiểu rõ trong nỗi tuyệt vọng của mình...
Luỹ về thành phố, những ngày sau đó trời mưa liên tiếp vào mỗi buổi chiều. Ngồi trong lớp học, Cúc Huyền nghĩ tới con đường về nhà. Cô sợ phaỉ đi về con...
Sau giờ tan học, Luỹ chờ và mong ngóng được gặp Cúc Huyền nhưng vì sợ chúng bạn biết hai người có tình cảm với nhau nên Cúc Huyền không muốn đi về cùng...