Sáu Nguyện không thể ngờ sự thẳng thắn pha chút yêng hùng của anh khiến anh đã từng phải trả giá trong chiến tranh, thấm đòn ê ẩm, giờ đây chính nó lại khiến anh đau một lần nữa giữa thời bình. Anh chỉ là một kẻ cầu an, sợ va đập, cố nhắm mắt làm ngơ mọi sự để được sống yên tĩnh qua ngày mà không được. Đất nước sau chiến tranh vẫn chìm trong u ám, những khuyết tật thời hậu chiến lại không ngừng nảy sinh và lộng hành.
Duy cứ thế miên man trong thế giới suy tưởng đứt gãy của anh, thế giới mà anh không còn muốn cảm thấy có M. Anh bỗng thấy tên anh và tên M đứng cạnh nhau...
Duy nhớ về những ngày đầu gặp M. Nàng là môt người lạc quan, cứng cỏi và giàu tình cảm một cách lạ lùng. Sau lần M liều mình cứu anh ở bãi tắm, Duy choáng...
Duy mệt mỏi trở về phòng khách sạn khi không còn tìm thấy bóng áo trắng kia, anh cảm thấy như một thứ quý giá vừa vuột khỏi tay mình. Anh đau khổ khi biết...
Sau cuộc điện thoại với M, Duy ráo rác khi không nhìn thấy ai ngoài bãi biển, bóng váy trắng của người phụ nữ vừa nhìn anh từ xa đã biến đâu mất. Anh đi...