Thế là lại ra đi. Sáu Nguyện tự nhủ phải chăng là cái số của anh nó thế, nhà nước không xong mà tư nhân cũng không được. Bước chân lãng du cuộc hành trình mưu sinh tưởng như bất định. Anh gặp lại anh Bảy tỉnh đội trưởng cũ, con người đã khác, to lớn hơn, chức sắc đầy người. Bảy cho anh biết địa chỉ của Ba Đẩu. Sáu Nguyện lại tìm về khu đồi chuối ngày nào, còn nhớ văng vẳng câu nói của người đàn bà với một đứa con gái nhỏ ngày nào “nếu dưới không sống nổi, anh hãy trở về với mẹ con em”.
Phúc Hiển rất áy náy và thú nhận với Xuân Hương vì cạn nghĩ và tham tâm nên đã trót nhận tiền của dân. Ông cho rằng đây là tự lòng dân tạ mình và mình...
Sau ba năm xây dựng hạnh phúc cùng Phúc Hiển, Xuân Hương đưa Hiền trở lại Thăng Long để xây dựng đám cưới cho Hiền và Minh, đồng thời thăm lại các bạn thơ...