Thế là lại ra đi. Sáu Nguyện tự nhủ phải chăng là cái số của anh nó thế, nhà nước không xong mà tư nhân cũng không được. Bước chân lãng du cuộc hành trình mưu sinh tưởng như bất định. Anh gặp lại anh Bảy tỉnh đội trưởng cũ, con người đã khác, to lớn hơn, chức sắc đầy người. Bảy cho anh biết địa chỉ của Ba Đẩu. Sáu Nguyện lại tìm về khu đồi chuối ngày nào, còn nhớ văng vẳng câu nói của người đàn bà với một đứa con gái nhỏ ngày nào “nếu dưới không sống nổi, anh hãy trở về với mẹ con em”.
Ngay lần gặp đầu tiên ông nhà báo, chiêm tinh đã linh cảm dự báo Sáu Nguyện có thể sẽ vướng vào tù tội. Trong suốt buổi nói chuyện anh cũng chỉ hỏi như...
Sáu Nguyện đến gặp Bảy tỉnh đội và được nhận vào làm việc tại tỉnh đội, với nhiệm vụ đội trưởng đội bảo vệ kiêm chuyên viên phòng kinh doanh tổng hợp...
Không giữ được rừng, Ba Đẩu bất thần quỳ xuống, ba vái xin anh em tha thứ. Anh nhận ra mình không còn cách nào khác nữa là để mọi người phải rời xa nơi...