Sau cuộc điện thoại với M, Duy ráo rác khi không nhìn thấy ai ngoài bãi biển, bóng váy trắng của người phụ nữ vừa nhìn anh từ xa đã biến đâu mất. Anh đi tìm cô trong trạng thái vô thức, trong nỗi nhớ, nỗi khát khao lạ lẫm. Cho tới khi nhìn thấy nàng trong phòng ăn, Duy mới cảm thấy yên tâm. Trong mọi cử chỉ bóng dáng nàng đều nằm trong tầm mắt anh có thể nhìn thấy. Anh tin rằng cô cũng nhìn thấy anh, cũng đang nhìn về phía anh. Trong chốc lát chân tay Duy trở nên thừa thãi.
Nhà văn Lê Minh Hà sinh năm 1962 tại Hà Nội, chị bắt đầu viết văn từ khi chị còn ở trong nước và viết bền bỉ, liên tục trong suốt nhiều năm qua. "Phố vẫn...
Xa mẹ, thiếu thốn và tình cảm lẫn vật chất, để có thể sống được, Hồng phải tự rèn luyện mình thành một “chuyên gia đánh đáo ăn tiền”. Cậu bị họ hàng bỏ...