Duy nhớ về những ngày đầu gặp M. Nàng là môt người lạc quan, cứng cỏi và giàu tình cảm một cách lạ lùng. Sau lần M liều mình cứu anh ở bãi tắm, Duy choáng ngợp trước lòng tốt và tình yêu của M. Từ trong sâu thẳm anh thấy M giống anh lạ lùng. Nàng nhìn cuộc sống giống anh, trân trọng những điều giống anh, nàng sạch hơn anh và nhẹ hơn anh. Anh đã từng yêu nàng và cảm thấy niềm hạnh phúc tuyệt đối. Họ tuy hai mà là một. Thế nhưng lần công tác trở về này, anh bỗng thấy M xa lạ...
Không giữ được rừng, Ba Đẩu bất thần quỳ xuống, ba vái xin anh em tha thứ. Anh nhận ra mình không còn cách nào khác nữa là để mọi người phải rời xa nơi...
Gặp lại Ba Đẩu, biết bao buồn vui trở về với hai người bạn từng vào sinh ra tử. Những giọt nước mắt nghẹn ngào, lặng lẽ, xót xa cho nhau. Ba Đẩu cho biết...
Thế là lại ra đi. Sáu Nguyện tự nhủ phải chăng là cái số của anh nó thế, nhà nước không xong mà tư nhân cũng không được. Bước chân lãng du cuộc hành trình...