Duy cho rằng có lẽ lâu nay anh quá hạnh phúc với M, anh đã quên mất cảm giác yêu đương, chinh phục nên bây giờ một cái gì đó xa lạ, bí hiểm đã hấp dẫn
anh. Anh có thể dùng lí trí đè bẹp cảm giác này, có thể quên được người con gái kia đi, đoen giản như hất chén nước qua cửa sổ, nhưng anh không muốn làm thế...
Duy cứ thế miên man trong thế giới suy tưởng đứt gãy của anh, thế giới mà anh không còn muốn cảm thấy có M. Anh bỗng thấy tên anh và tên M đứng cạnh nhau...