Tùng và nhóm tàn quân dạ dập như thợ sơn tràng mới đi rừng đã bị lạc lâu ngày. Cả đám tàn quân Pol pot và anh đã ở quá xa loài người. Anh nhủ lòng không được sợ hãi, phải khôn khéo và tỉnh táo trước kẻ thù. Tùng nhớ tới lời của đại đội trưởng Du nếu rơi vào tay Khmer đỏ nếu không bị giết chết ngay thì cũng phải chịu nhẫn nhục, không trêu tức hay chống đối vì bọn thô lỗ, man rợ ấy rất dễ nổi nóng và sẵn sàng xọc cho mình một lưỡi lê. Tên chỉ huy đám tàn quân ra lệnh cả bọn dừng lại đào công sự để...
Một khoảng lặng của chiến tranh cũng là khoảng lặng của nỗi lòng người lính. Tùng chìm vào cõi riêng của mình khi anh gảy đàn ghi ta theo yêu cầu của bọn...
Tùng phát hiện ra đại đội trưởng Du bị cọp rừng ăn thịt chỉ còn lại bộ xương gióng chân và đôi giầy vải ghi tên Du. Anh đau đớn lạnh người, không còn chút...
Truyện ngắn Người đàn bà tóc trắng ra đời năm 1993, là 1 trong số những câu chuyện, chứa đựng những suy nghĩ và trăn trở rất riêng của nhà văn Nguyễn...
Tùng vui mừng nhận được chiếc ba lô của mình vẫn còn cây đàn ghi ta đi cùng anh trong suốt chiến trường đánh Pol Pot. Theo đề nghị của tên chỉ huy Lục...