Tùng vui mừng nhận được chiếc ba lô của mình vẫn còn cây đàn ghi ta đi cùng anh trong suốt chiến trường đánh Pol Pot. Theo đề nghị của tên chỉ huy Lục Thum, Tùng phải đánh một bài trong khi bàn tay anh đã phồng rộp, đau đớn. Anh mắm môi chịu đựng, bây giờ việc cấp thiết là cần phải tồn tại. Lâu rồi Sa Ly không còn được sống trong đêm huyền diệu âm nhạc như thế. Cô như muốn bay lên nhịp nhàng cùng điệu múa uốn lượn. Lục Thum bị làn điệu dân ca dẫn dụ nhưng y kiềm chế được cố bứt khỏi âm thanh quyến...
Dẫu đỗ đạt cao, nhưng thấm nỗi đau mất nước, hiểu quan lại cũng chỉ là bù nhìn dưới sự đô hộ của thực dân Pháp, ông Phó bảng Nguyễn Sinh Sắc đã viện lý do...
Sự linh lợi thông minh, ham hiểu biết cùng những suy nghĩ sớm già dặn của Côn đã khiến ông Phó bảng Nguyễn Sinh Sắc không khỏi ngạc nhiên và mừng thầm....