Tùng vui mừng nhận được chiếc ba lô của mình vẫn còn cây đàn ghi ta đi cùng anh trong suốt chiến trường đánh Pol Pot. Theo đề nghị của tên chỉ huy Lục Thum, Tùng phải đánh một bài trong khi bàn tay anh đã phồng rộp, đau đớn. Anh mắm môi chịu đựng, bây giờ việc cấp thiết là cần phải tồn tại. Lâu rồi Sa Ly không còn được sống trong đêm huyền diệu âm nhạc như thế. Cô như muốn bay lên nhịp nhàng cùng điệu múa uốn lượn. Lục Thum bị làn điệu dân ca dẫn dụ nhưng y kiềm chế được cố bứt khỏi âm thanh quyến...
Tiểu đội của Cường được giao nhiệm vụ làm mũi chủ công phá thế cắm cờ của địch. Như một sự sắp đặt của số phận, lại như một sự ngẫu nhiên đến khó tin đại...
Để giữ được Thành cổ vững chắc quân ta thương vong nhiều, mỗi ngày mất đi trên trăm người, không sức nào bổ sung nổi. Nhưng tinh thần anh em vẫn không suy...
Trong đầu tên trung uý Quang không khỏi day dứt sống lại toàn bộ trận đánh giáp lá cà trong Thành cổ vừa qua. Hắn không thể hiểu nổi sự chống trả quật...