Tên chỉ huy nhìn lên trời xem sao Tua Rua và sao Bắc cực để đoán phương hướng và nhận ra nếu đủ nước, đủ lương thực, và không bị sốt rét, hổ vồ, rắn cắn... thì cũng phải mất hai tháng nữa mới đến biên giới Căm-pu- chia Việt Nam. Cả bọn lại chìm trong nỗi tuyệt vọng, lo sợ tận cùng. Cái mệt mỏi, bã bởi quá rồi cũng lôi Tùng vào giấc ngủ mê man. Tùng trôi vào không gian khu đền tháp đổ nát hoang tàn, thấy các cô hồn lần khuất, thấy bầy kền kền đang rỉa xác mình, thấy hình ảnh mờ mờ rất giống anh...
Càng gần đến ngày mở màn chiến dịch, trên mặt trận Tây Nguyên càng thể hiện rõ chủ nghĩa anh hùng Cách mạng Việt Nam. Những con người không sợ hy sinh...
Trong khí thế của những ngày tuổi trẻ cả nước nô nức lên đường, Oánh – Tiểu đoàn trưởng đặc công rất vui khi được điều động vào chiến trường Tây Nguyên....