Tên chỉ huy nhìn lên trời xem sao Tua Rua và sao Bắc cực để đoán phương hướng và nhận ra nếu đủ nước, đủ lương thực, và không bị sốt rét, hổ vồ, rắn cắn... thì cũng phải mất hai tháng nữa mới đến biên giới Căm-pu- chia Việt Nam. Cả bọn lại chìm trong nỗi tuyệt vọng, lo sợ tận cùng. Cái mệt mỏi, bã bởi quá rồi cũng lôi Tùng vào giấc ngủ mê man. Tùng trôi vào không gian khu đền tháp đổ nát hoang tàn, thấy các cô hồn lần khuất, thấy bầy kền kền đang rỉa xác mình, thấy hình ảnh mờ mờ rất giống anh...
Khi lũ em dạn dĩ với cảnh nhà quê nơi sơ tán thì Núi cũng có một tình yêu. Người yêu của Núi là Hiền – cô giáo dạy mầm non trường làng. Núi quen Hiền...
Sau năm năm sống yên ổn, sang đầu năm 1966, thành phố có lệnh sơ tán khẩn cấp. Gia đình Núi được sẻ làm ba. Anh Ý về ở với cậu em út của mẹ cả bên Thủy...