Tên chỉ huy nhìn lên trời xem sao Tua Rua và sao Bắc cực để đoán phương hướng và nhận ra nếu đủ nước, đủ lương thực, và không bị sốt rét, hổ vồ, rắn cắn... thì cũng phải mất hai tháng nữa mới đến biên giới Căm-pu- chia Việt Nam. Cả bọn lại chìm trong nỗi tuyệt vọng, lo sợ tận cùng. Cái mệt mỏi, bã bởi quá rồi cũng lôi Tùng vào giấc ngủ mê man. Tùng trôi vào không gian khu đền tháp đổ nát hoang tàn, thấy các cô hồn lần khuất, thấy bầy kền kền đang rỉa xác mình, thấy hình ảnh mờ mờ rất giống anh...
Duy cứ thế miên man trong thế giới suy tưởng đứt gãy của anh, thế giới mà anh không còn muốn cảm thấy có M. Anh bỗng thấy tên anh và tên M đứng cạnh nhau...
Duy nhớ về những ngày đầu gặp M. Nàng là môt người lạc quan, cứng cỏi và giàu tình cảm một cách lạ lùng. Sau lần M liều mình cứu anh ở bãi tắm, Duy choáng...
Duy mệt mỏi trở về phòng khách sạn khi không còn tìm thấy bóng áo trắng kia, anh cảm thấy như một thứ quý giá vừa vuột khỏi tay mình. Anh đau khổ khi biết...