Rời khỏi túp lều mà Tùng tưởng là của ma lai anh lại đụng phải một nghĩa địa người Khmer. Linh cảm mách bảo chứng tỏ có một cái phum và chùa ở gần đây. Tiếng gà gáy từ xa vọng tới, niềm tin sẽ gặp được người càng sáng lên trên mặt anh lính lạc rừng. Nhưng Tùng cũng không thể tìm được một thức ăn nước uống nào nữa, bụng rỗng tuếch, Tùng cảm thấy cực thân và đơn độc tận cùng ở cái nghĩa địa miền viễn xứ này. Anh lại mêt lả và thiếp đi lần nữa. Lại gặp đại đội trưởng Du động viên Tùng đừng nhụt chí,...
Xứ Nghệ quê Nguyễn gạp bão, bị ngập lụt lớn. Xót xa trước hình ảnh những con người bé nhỏ, lam lũ trước sông nước, Nguyễn viết bài "Lam Giang". Lật lại...
Nghĩ đến cái chết của Ngô Nhân Tĩnh và tình cảnh thân bại danh liệt của Đặng Trần Thường, Nguyễn lại nghĩ đến thân phận mình. Nguyễn tính phải tạm...