Rời khỏi túp lều mà Tùng tưởng là của ma lai anh lại đụng phải một nghĩa địa người Khmer. Linh cảm mách bảo chứng tỏ có một cái phum và chùa ở gần đây. Tiếng gà gáy từ xa vọng tới, niềm tin sẽ gặp được người càng sáng lên trên mặt anh lính lạc rừng. Nhưng Tùng cũng không thể tìm được một thức ăn nước uống nào nữa, bụng rỗng tuếch, Tùng cảm thấy cực thân và đơn độc tận cùng ở cái nghĩa địa miền viễn xứ này. Anh lại mêt lả và thiếp đi lần nữa. Lại gặp đại đội trưởng Du động viên Tùng đừng nhụt chí,...
Tên chỉ huy nhìn lên trời xem sao Tua Rua và sao Bắc cực để đoán phương hướng và nhận ra nếu đủ nước, đủ lương thực, và không bị sốt rét, hổ vồ, rắn...
Đói khát và dở mếu dở khóc trước đàn chó sói là tình trạng khốn cùng của đám tàn quân Pol Pot và Tùng. Cả bọn không biết liệu bốn con người dặt dẹo khốn...
Cháy rừng, chó sói rừng cả bầy chạy thục mạng trốn vào hang sâu. Cả bọn Tùng vừa hoàn hồn thì lại phải đối mặt với tình trạng lưỡng lự tính nước đi hay ở,...