Huấn ngẩn người với thông tin Công ty chè Bảo Đường thoái vốn nhà nước và sắp được giao bán cho tư nhân. Ba, bốn thế hệ đã sinh ra và lớn lên ở đây, lầm lũi với mảnh đất mà cha ông họ từng gối đất nằm sương bỗng chốc không còn quyền định đoạt đến số phận, tương lai của mình. Vết thương trong chiến tranh của Huấn lại nhức nhối trở lại. Anh suy tư trăn trở không biết rồi đây cuộc sống của mình và bao nhiêu công nhân chè Bảo Đường sẽ ra sao? Vừa lúc ấy Quang tới gặp Huấn, giờ đây anh đã là trưởng phòng...
Cứ nghĩ đến y tá câm Sa Ly Tùng lại nhớ tới Người rắn ở Biển Hồ được anh và đại đội trưởng Du cứu sống còn chưa kịp nhìn rõ mặt. Tùng ước mong gặp lại...
Tên chỉ huy tàn quân Pol Pot sau khi được cắt khúc chân bị thương đã ngất lịm đi rồi trôi vào mộng mị. Hồn vía lìa khỏi xác chu du đến miền đất giáp biên...
Tên chỉ huy nhìn lên trời xem sao Tua Rua và sao Bắc cực để đoán phương hướng và nhận ra nếu đủ nước, đủ lương thực, và không bị sốt rét, hổ vồ, rắn...
Đói khát và dở mếu dở khóc trước đàn chó sói là tình trạng khốn cùng của đám tàn quân Pol Pot và Tùng. Cả bọn không biết liệu bốn con người dặt dẹo khốn...
Cháy rừng, chó sói rừng cả bầy chạy thục mạng trốn vào hang sâu. Cả bọn Tùng vừa hoàn hồn thì lại phải đối mặt với tình trạng lưỡng lự tính nước đi hay ở,...