Tin Hạnh có chửa với thằng Lung đã vang khắp làng khắp tổng. Từ trẻ con đến người già đều coi Hạnh là đồ đĩ bợm, đáng phỉ nhổ, khinh ghét, còn ông Hậu vốn là người cấp đất cho Hạnh, lại thuê cô lấy củi chung thân cho nhà bếp thì im lặng, không dám bênh cô. Hạnh được tha tội thả bè trôi sông nhưng phải chịu tôi làng phạt vạ, lôi ra gọt đầu bôi vôi bếu riếu khắp làng để răn đe tội hoang thai. Sinh thấy Hạnh bị Mõ rong đi bêu khắp làng thì rất buồn, anh thấy mình bất hạnh không thể làm gì để cứu...
Người vợ hiền cùng con thơ đột ngột qua đời khiến anh Nguyễn Sinh Sắc không còn lòng dạ nào ở lại kinh thành Huế. Ba cha con lên đường trở về quê nhà....
Nhớ lời hứa với bà ngoại khi ở quê nhà là vô kinh thành sẽ tìm cách nhìn mặt vua rồi kể cho bà nghe khi về thăm quê, Côn xin phép mẹ cho mình được cùng...