Hai chị gái không còn, Y thích giấu mình hàng giờ trong nhà xí chỉ có đám giòi trắng tưởng tượng. Rồi cái nhà xí cũng bị y đốt cho cháy hết đám giòi trắng đó, vì đám giòi như bám vào người, chui vào não y đẻ trứng làm y đau đớn. Hết nơi trú ẩn, y rơi vào nỗi buồn hoang hoải, cô độc. Rồi bố y cũng chết đột ngột, mẹ giấu nỗi đau đớn, thuê người khắp nơi để đào mộ chôn bố nhưng họ đều lắc đầu, không muốn dính dáng tới ngôi làng chết chóc của y.
Gặp những người trong hội pê đê, Ân chợt nghi ngờ điều gì đã giúp mình không phơi bày bản thân, bộc lộ thiên tính như nhóm người kia? Là kì vọng của mẹ...
Ân đi tìm chị Ánh mà giờ đây chính cậu cũng không còn nhớ gương mặt chị. Không còn tăm hơi tin tức gì của chị, cả sông Di giờ đây cũng khác xa trong miêu...
Ba chàng trai ngồi ghe từ Tân Quới đi Bình Khê gặp câu chuyện của ông chủ ghe bận rộn với những người đàn bà sống dọc bên bờ sông Di. Ông cho biết có tới...