Hai chị gái không còn, Y thích giấu mình hàng giờ trong nhà xí chỉ có đám giòi trắng tưởng tượng. Rồi cái nhà xí cũng bị y đốt cho cháy hết đám giòi trắng đó, vì đám giòi như bám vào người, chui vào não y đẻ trứng làm y đau đớn. Hết nơi trú ẩn, y rơi vào nỗi buồn hoang hoải, cô độc. Rồi bố y cũng chết đột ngột, mẹ giấu nỗi đau đớn, thuê người khắp nơi để đào mộ chôn bố nhưng họ đều lắc đầu, không muốn dính dáng tới ngôi làng chết chóc của y.
Sau thời gian dưỡng thương Cường chia tay Hồng sang sông trở lại Thành. Tiếp những dòng thư gửi mẹ, Cường kể cho mẹ biết anh không những không chết mà...
Cường bị thương phải nằm ở trạm hậu phẫu mười lăm ngày. Hồng đã rất lo lắng cho Cường khi thấy anh bị thương và chăm sóc cho anh. Giữa bao nhiêu thương...