Phùng đi du học ở Odecxa lăn lộn với đám bạn hay gây hấn, lại phải lo kiếm sống đủ nghề vẫn luôn dành điểm cao nhất. Anh còn có khát vọng đổi đời, phải giàu có, có tiền gửi về cho mẹ. Cuộc sống vật chất của mẹ Phùng ở nhà cũng nhờ sự lăn lộn của anh mà khấm khá hơn hẳn. Phùng mở xưởng may, chưa đầy một năm đã tạo dựng được chỗ đứng, cuộc đời chính thức bước sang trang mới. Thằng Phùng lầm lì thuở nào đã trở thành giám đốc một công ty, xe đưa xe đón.
Không giữ được rừng, Ba Đẩu bất thần quỳ xuống, ba vái xin anh em tha thứ. Anh nhận ra mình không còn cách nào khác nữa là để mọi người phải rời xa nơi...
Gặp lại Ba Đẩu, biết bao buồn vui trở về với hai người bạn từng vào sinh ra tử. Những giọt nước mắt nghẹn ngào, lặng lẽ, xót xa cho nhau. Ba Đẩu cho biết...
Thế là lại ra đi. Sáu Nguyện tự nhủ phải chăng là cái số của anh nó thế, nhà nước không xong mà tư nhân cũng không được. Bước chân lãng du cuộc hành trình...