Vì nể mặt một người bạn thân nên cô gái đã nhận lời gặp Phùng trở thành bác sĩ trị liệu tâm lí ngoài giờ cho mẹ anh. Mỗi tuần ba buổi cô đến nhà trò chuyện với mẹ Phùng, có những buổi cô ngồi cạnh cả giờ đồng hồ, cố gắng xâm nhập, hiện diện trong thế giới của bà, cũng có khi ngủ gục ngay bên cạnh bà để nhận hơi ấm quen thuộc từ tấm chăn bà đắp cho cô. Phùng bắt đầu cảm thấy một tình cảm đặc biệt dành cho cô mà anh vẫn cố tình trốn tránh. Cô đặc biệt, khác hẳn với những cô gái anh từng biết.
Từ ngày hai mẹ con y đi khỏi làng, số người còn lại cũng co cụm lại trong khi lũ mèo hoang ngày càng bánh trướng. Những cơn mơ day dứt về làng cũ vẫn cứ...
Hai chị gái không còn, Y thích giấu mình hàng giờ trong nhà xí chỉ có đám giòi trắng tưởng tượng. Rồi cái nhà xí cũng bị y đốt cho cháy hết đám giòi trắng...