Chuyện gia đình Hiền bị quy là thành phần địa chủ có nợ máu với nhân dân khiến thầy Hiền hận mà bỏ làng đi khai hoang Tây Bắc, chị em Hiên bị xa lánh, thiệt thòi chuyện học hành, khiến Thùy không hiểu vì sao những thế hệ sau dính dáng gì đến những tội lội tỗi, khúc mắc, thù hận mà ông cha đã gây ra ở cái làng này mà phải chịu những hệ lụy như vậy . Trong Thùy đặt ra biết bao câu hỏi không lời giải thích và không biết tâm sự cùng ai . Sao người lớn không tử tế với nhau hơn, bớt thù nghịch nhau...
Không giữ được rừng, Ba Đẩu bất thần quỳ xuống, ba vái xin anh em tha thứ. Anh nhận ra mình không còn cách nào khác nữa là để mọi người phải rời xa nơi...
Gặp lại Ba Đẩu, biết bao buồn vui trở về với hai người bạn từng vào sinh ra tử. Những giọt nước mắt nghẹn ngào, lặng lẽ, xót xa cho nhau. Ba Đẩu cho biết...
Thế là lại ra đi. Sáu Nguyện tự nhủ phải chăng là cái số của anh nó thế, nhà nước không xong mà tư nhân cũng không được. Bước chân lãng du cuộc hành trình...