Mừng định trốn khỏi đội để mang gói thuốc về cho Mạ thì bị Vịnh – sưa phát hiện và báo cáo Đội trưởng. Qua câu chuyện của Mừng, Đội trưởng không ngờ em lại sống trong hoàn cảnh khổ đến thế. Mẹ em bị hen suyễn nặng.Thêm vô cha em thường đánh đập mẹ nên bệnh ngày càng nặng hơn. Tình cờ nghe cụ Ba Trà già nhất xóm mách thứ lá tầm gửi đậu trên ngọn cây bút bút thật cao, chữa bệnh hen suyễn còn hay hơn thuốc tiên nhưng phải hái vào lúc nửa đêm thì mới công hiệu, Mừng quyết đi tìm thứ lá thuốc tiên...
Không giữ được rừng, Ba Đẩu bất thần quỳ xuống, ba vái xin anh em tha thứ. Anh nhận ra mình không còn cách nào khác nữa là để mọi người phải rời xa nơi...
Gặp lại Ba Đẩu, biết bao buồn vui trở về với hai người bạn từng vào sinh ra tử. Những giọt nước mắt nghẹn ngào, lặng lẽ, xót xa cho nhau. Ba Đẩu cho biết...
Thế là lại ra đi. Sáu Nguyện tự nhủ phải chăng là cái số của anh nó thế, nhà nước không xong mà tư nhân cũng không được. Bước chân lãng du cuộc hành trình...