Càng đi vết thương càng buốt nhói, sợ làm lộ bí mật trận đánh, Quỳnh quyết không gọi các bạn và cứ thế em tụt dần và bị lạc từ đó. Mừng trở lại tìm thấy Quỳnh dưới một cái hố khá sâu và cứu bạn lên khỏi miệng hố. Còn Vịnh – sưa mò mẫm trong khu vực giặc đóng tìm bạn. Trải qua một đêm với biết bao nỗi sợ hãi vì bom đạn, mưa gió, em ngủ thiếp đi, khi tỉnh dậy Vịnh thấy mình đang ở dưới mái hiên một tòa nhà lớn có nhiều tầng, các cửa sổ đều chất kín bao cát.
Trước khi đoàn sứ bộ rời Bắc Kinh về nước, Nguyễn đến chào Lý Phú. Hai người đều lo nghĩ về nước Việt khi Hoàng đế Gia Long chịu thụ phong lấy đất nước...
Những ngày đi sứ với Nguyễn Du thật tuyệt vời. Không bị ai theo dõi, Nguyễn có thể sống với lòng mình. Được viết những điều bao năm nghĩ mà không dám viết...