Càng đi vết thương càng buốt nhói, sợ làm lộ bí mật trận đánh, Quỳnh quyết không gọi các bạn và cứ thế em tụt dần và bị lạc từ đó. Mừng trở lại tìm thấy Quỳnh dưới một cái hố khá sâu và cứu bạn lên khỏi miệng hố. Còn Vịnh – sưa mò mẫm trong khu vực giặc đóng tìm bạn. Trải qua một đêm với biết bao nỗi sợ hãi vì bom đạn, mưa gió, em ngủ thiếp đi, khi tỉnh dậy Vịnh thấy mình đang ở dưới mái hiên một tòa nhà lớn có nhiều tầng, các cửa sổ đều chất kín bao cát.
Tiểu đội của Cường được giao nhiệm vụ làm mũi chủ công phá thế cắm cờ của địch. Như một sự sắp đặt của số phận, lại như một sự ngẫu nhiên đến khó tin đại...
Để giữ được Thành cổ vững chắc quân ta thương vong nhiều, mỗi ngày mất đi trên trăm người, không sức nào bổ sung nổi. Nhưng tinh thần anh em vẫn không suy...
Trong đầu tên trung uý Quang không khỏi day dứt sống lại toàn bộ trận đánh giáp lá cà trong Thành cổ vừa qua. Hắn không thể hiểu nổi sự chống trả quật...
Cuộc chiến đấu bảo vệ Thành cổ đã bước sang ngày thứ ba mươi. Để có được con số ba mươi mang tinh thần bám trụ phi thường ấy trong cục diện quá chênh lệch...