Lượm và thằng Thúi được thả ra ngoài cùng với hai chục người khác từ Ty An ninh sang. Ra xà lim họ sẽ được ở chung với những người tù khác trong hai ngôi nhà dài ở bên kia sân lao, được gọi là ba-ti- măng một, và ba-ti măng hai. Bất chợt bắt gặp Chỉ huy trưởng mặc bộ bà ba vải nâu, dầm dập, Lượm kéo thằngThúi đi vòng quanh xà lim để tìm hiểu lý do vì sao Chỉ huy lại bị bắt. Nó không để ý tới một toán tù con nít khá đông đang chăm chú nhìn theo hai đứa. Đứa lớn nhất là Lép- sẹo, tên kẻ cắp, du đãng...
Không giữ được rừng, Ba Đẩu bất thần quỳ xuống, ba vái xin anh em tha thứ. Anh nhận ra mình không còn cách nào khác nữa là để mọi người phải rời xa nơi...
Gặp lại Ba Đẩu, biết bao buồn vui trở về với hai người bạn từng vào sinh ra tử. Những giọt nước mắt nghẹn ngào, lặng lẽ, xót xa cho nhau. Ba Đẩu cho biết...
Thế là lại ra đi. Sáu Nguyện tự nhủ phải chăng là cái số của anh nó thế, nhà nước không xong mà tư nhân cũng không được. Bước chân lãng du cuộc hành trình...