Những ngày chủ nhật không đi làm, Lượm mở lớp dạy chữ cho những đứa chưa biết chữ trong đội. Các bạn học rất chăm. Thấm thoát đã có đứa chập chững biết đọc, biết viết. Đi làm, nó cố gắng mang về nhiều nước sạch hơn. Kiếm được chút thức ăn nó mang về cho những đứa bệnh nặng. Nó lần lượt bắt cả bọn cởi hết quần áo để nó đem luộc rận, giặt rũ phơi khô mang về cho chúng. Nó còn lấy cắp được đủ các loại thuốc từ sở Pốt, chữa cho mấy đứa trong đội bị bệnh và cứu thằng Lép - sẹo khỏi lưỡi hái tử thần.
Giữa những ngày bối rối không biết đi đâu về đâu, Sài đã nhận quyết định chuyển về trường Đại học Kỹ thuật quân sự. Vậy là anh đã có cái nghề, có cái cần...
Sài không thể ngờ rằng cuộc sống cực nhọc của người lính đối với anh lại thiêng liêng đến thế. Mười 17 năm vào lính thì 11 năm anh đi biền biệt, nguyên...
Khi nghe một người cùng quê học với Hương và Sài báo tin cụ đồ Khang – bố của Sài mất, Hương đã quyết định về quê viếng cụ đồ. Trong đám ma cụ đồ mọi...