Nghi nhận ra chị tổ trưởng dân công lừng danh của chiến khu đang trong tình trạng nguy kịch chính là mẹ của Mừng. Nó đề nghị bác sĩ Thiền viết mấy chữ gửi anh Lanh phụ trách trại giam, xin cho Mừng được đến Xê ca Bảy gặp mạ hắn. Trại trưởng Lanh đồng ý, giao cho Nghi áp giải Mừng vể Xê ca Bảy cho nó gặp mạ. Được cởi trói, Mừng nức nở, cắm đầu chạy ko bén đất để mau được lên với mẹ.
Bất chấp sự gièm pha, can ngăn của Hương và những người thân, Sài quyết chí yêu Châu. Những ngày yêu cô, anh cảm thấy hạnh phúc đến với mình ào ạt, gấp...
Sài và Châu đã có buổi gặp gỡ, giãi bày tình cảm với nhau. Qua lời kể của Châu, cô yêu nhầm người đã có vợ, hai con nhưng vẫn lý lẽ rằng không thể cưỡng...
Giữa những ngày bối rối không biết đi đâu về đâu, Sài đã nhận quyết định chuyển về trường Đại học Kỹ thuật quân sự. Vậy là anh đã có cái nghề, có cái cần...