Cuối cùng người ta cũng thu xếp cho Ron đưa vợ về quê, sau khi anh đã trở lại trạng thái bình thường. Ban Gíam đốc xưởng khuyên Ron đi an dưỡng. Nhưng Ron không thể đi trong khi vợ con ở nhà còn vất vả, nhất là bé Thơm giờ nằm ngoài nghĩa trang, lại còn bà Mão dở điên dở dại. Ron nghe tin đồn xưởn chế biến thuéc ăn sẽ giải tán. Sẽ sáp nhập vào đơn vị tăng gia... Khoái khuyên Ron nên liệu về theo diện chính sách nhưng Ron tính phải công tác ít nhất ba năm nữa , phải bốc mộ cho con xong đã.
Tiểu đội của Cường được giao nhiệm vụ làm mũi chủ công phá thế cắm cờ của địch. Như một sự sắp đặt của số phận, lại như một sự ngẫu nhiên đến khó tin đại...
Để giữ được Thành cổ vững chắc quân ta thương vong nhiều, mỗi ngày mất đi trên trăm người, không sức nào bổ sung nổi. Nhưng tinh thần anh em vẫn không suy...
Trong đầu tên trung uý Quang không khỏi day dứt sống lại toàn bộ trận đánh giáp lá cà trong Thành cổ vừa qua. Hắn không thể hiểu nổi sự chống trả quật...
Cuộc chiến đấu bảo vệ Thành cổ đã bước sang ngày thứ ba mươi. Để có được con số ba mươi mang tinh thần bám trụ phi thường ấy trong cục diện quá chênh lệch...