Phúc Hiển rất áy náy và thú nhận với Xuân Hương vì cạn nghĩ và tham tâm nên đã trót nhận tiền của dân. Ông cho rằng đây là tự lòng dân tạ mình và mình cũng đã làm ơn cho họ mà không hề biết rằng mình đã phạm tội ăn hối lộ và không làm đúng lệnh trên nên gây thất thu về thuế thóc. Tuy nhiên số tiền ấy cũng không còn nguyên vẹn vì ông đã lấy một phần giúp cho người con trai đang gặp khó khăn. Xuân Hương rất giận chồng nhưng cũng thương chồng vô hạn.
Từ ngày Thảo đi, cuộc sống của hai bố con cũng đỡ chật vật hơn, nhưng sự thiếu vắng bóng dáng người vợ, người mẹ trong căn nhà nhỏ ấy không gì khỏa lấp...
Thông báo đột ngột đi xuất khẩu lao động sang Đức của Thảo khiến Nam mất cân bằng phương hướng. Anh tự hỏi đó là sự thức thời hay là sự cam chịu. Hơn mười...