Khi dì Tư béo đi rồi, bác tài công già và anh học sinh cô-le cũng không biết ở đâu, An về ở với anh Sáu tuyên truyền. Hàng ngày An giúp anh quét dọn phòng thông tin, tô lại những khẩu hiệu cũ. Cậu bé làm công việc này một cách say sưa và thích thú. Nhưng dù sao An vẫn buồn, nhớ về ba mẹ. Ký ức về gia đình, cha mẹ, về những ngày tháng cũ vẫn in đậm trong An. Cậu nhớ về những kỷ niệm với gia đình, với cha mẹ, nơi An sống trong thành phố.
Duy cứ thế miên man trong thế giới suy tưởng đứt gãy của anh, thế giới mà anh không còn muốn cảm thấy có M. Anh bỗng thấy tên anh và tên M đứng cạnh nhau...
Duy nhớ về những ngày đầu gặp M. Nàng là môt người lạc quan, cứng cỏi và giàu tình cảm một cách lạ lùng. Sau lần M liều mình cứu anh ở bãi tắm, Duy choáng...
Duy mệt mỏi trở về phòng khách sạn khi không còn tìm thấy bóng áo trắng kia, anh cảm thấy như một thứ quý giá vừa vuột khỏi tay mình. Anh đau khổ khi biết...