Khi dì Tư béo đi rồi, bác tài công già và anh học sinh cô-le cũng không biết ở đâu, An về ở với anh Sáu tuyên truyền. Hàng ngày An giúp anh quét dọn phòng thông tin, tô lại những khẩu hiệu cũ. Cậu bé làm công việc này một cách say sưa và thích thú. Nhưng dù sao An vẫn buồn, nhớ về ba mẹ. Ký ức về gia đình, cha mẹ, về những ngày tháng cũ vẫn in đậm trong An. Cậu nhớ về những kỷ niệm với gia đình, với cha mẹ, nơi An sống trong thành phố.
Không giữ được rừng, Ba Đẩu bất thần quỳ xuống, ba vái xin anh em tha thứ. Anh nhận ra mình không còn cách nào khác nữa là để mọi người phải rời xa nơi...
Gặp lại Ba Đẩu, biết bao buồn vui trở về với hai người bạn từng vào sinh ra tử. Những giọt nước mắt nghẹn ngào, lặng lẽ, xót xa cho nhau. Ba Đẩu cho biết...
Thế là lại ra đi. Sáu Nguyện tự nhủ phải chăng là cái số của anh nó thế, nhà nước không xong mà tư nhân cũng không được. Bước chân lãng du cuộc hành trình...