An và tía nuôi đã trải qua những giây phút hồi hộp khi gặp cọp trong rừng. Nghe tiếng chim thiêng kêu báo tin, hai cha con vội trèo lên cây để trốn. Con cọp núp trong bóng tối, An chỉ nhìn thấy cái đuôi của nó. An bỗng nghĩ đến chú Võ Tòng với lòng kính phục vô hạn. Tía không bắn con cọp vì ông chỉ còn 3 mũi tên để đề phòng giặc Pháp. Cuối cùng thì con cọp cũng bỏ đi. Ba ngày sau, hai cha con từ rừng trở về thì nghe tin dữ: chú Võ Tòng bị giặc sát hại.
Tiểu đội của Cường được giao nhiệm vụ làm mũi chủ công phá thế cắm cờ của địch. Như một sự sắp đặt của số phận, lại như một sự ngẫu nhiên đến khó tin đại...
Để giữ được Thành cổ vững chắc quân ta thương vong nhiều, mỗi ngày mất đi trên trăm người, không sức nào bổ sung nổi. Nhưng tinh thần anh em vẫn không suy...
Trong đầu tên trung uý Quang không khỏi day dứt sống lại toàn bộ trận đánh giáp lá cà trong Thành cổ vừa qua. Hắn không thể hiểu nổi sự chống trả quật...