Nguyễn Du đã đặt chân lên đất nước Trung Hoa. Ấn tượng về một Trung Hoa vua quan xa xỉ, dân chúng điêu linh, vắng người trọng tiết nghĩa đè nặng trong lòng Nguyễn. Nguyễn thấy lòng nặng trĩu, bỗng thốt lên hai câu thơ: “Ai bảo Trung Hoa trọng trung nghĩa. Mà đây đền miếu lạnh lùng thay”.
Minh bỏ nhà Nhung ra đi trong trạng thái bơ phờ, mệt mỏi. Lang thang bên bờ hồ Hoàn Kiếm, cảnh vật bỗng nhắc Minh ôn lại cả thời kì đau yếu với bao sự khổ...
Rũ bỏ bộ trang phục tân thời, Liên quay lại với bộ quần áo quê mùa và tiếp tục với công việc bán hoa của mình. Tình cờ Liên bắt gặp Minh trong tình trạng...