Nguyễn Du đã đặt chân lên đất nước Trung Hoa. Ấn tượng về một Trung Hoa vua quan xa xỉ, dân chúng điêu linh, vắng người trọng tiết nghĩa đè nặng trong lòng Nguyễn. Nguyễn thấy lòng nặng trĩu, bỗng thốt lên hai câu thơ: “Ai bảo Trung Hoa trọng trung nghĩa. Mà đây đền miếu lạnh lùng thay”.
Sau buổi giúp mẹ con Hận chặt tre nộp cho nhà trường, Thỉnh bỗng thấy Hận thay đổi nhiều so với cái hồi Thỉnh gặp Hận ở đồng Thi Xá. Cái nhìn của Hận dành...
Đắn đo mãi Thùy mới dám nói ra chuyện mình quyết định bỏ học. Bà Thân biết tin rất buồn nhưng vì khoản đóng góp để trọ học cao quá bà không lo nổi nên...