Nguyễn Du đã đặt chân lên đất nước Trung Hoa. Ấn tượng về một Trung Hoa vua quan xa xỉ, dân chúng điêu linh, vắng người trọng tiết nghĩa đè nặng trong lòng Nguyễn. Nguyễn thấy lòng nặng trĩu, bỗng thốt lên hai câu thơ: “Ai bảo Trung Hoa trọng trung nghĩa. Mà đây đền miếu lạnh lùng thay”.
Dù không hẹn trước nhưng Jean vẫn ra tận sân bay đón Phương Vy để đưa cô về kịp giờ thi. Jean đã giận Vy khi cô không nghe theo lời anh mà vẫn về Việt Nam...
Vy nghe theo mọi người quyết định về Việt Nam chịu tang bà nội mặc dù chỉ còn mấy ngày nữa là thi môn học chính. Quang biết tin Vy phải gấp gáp về VN,...
Mặc kệ mọi người cùng nhà trọ tìm gọi, Phương Vy đã có những ngày nghỉ lễ hạnh phúc nhất cùng với Jean ở Vienne. Cô còn đang ngất ngây khi Jean thú nhận...