Năm lớp chín là một năm tuyệt vời đối với Ngạn. Cậu trở nên mơ mộng hơn. Hàng ngày cậu chép những bài thơ tình, chơi ghi ta, hát những bài hoài vọng về tình yêu. Dù đang chìm đắm trong tình yêu và âm nhạc nhưng Ngạn không quên chuyện
bài vở. Cũng như Ngạn, vì sợ đứng bét lớp, Hà Lan thường ôm tập bài đến nhà bà Năm Tự học chung với Ngạn. Điều này càng làm thay đổi cảm xúc trong Ngạn. Cậu chăm chút đến bản thân nhiều hơn, chuẩn bị bài vở chu đáo hơn, và luôn muốn tỏ ra là một học sinh xuất sắc...
Tiểu đội của Cường được giao nhiệm vụ làm mũi chủ công phá thế cắm cờ của địch. Như một sự sắp đặt của số phận, lại như một sự ngẫu nhiên đến khó tin đại...
Để giữ được Thành cổ vững chắc quân ta thương vong nhiều, mỗi ngày mất đi trên trăm người, không sức nào bổ sung nổi. Nhưng tinh thần anh em vẫn không suy...
Trong đầu tên trung uý Quang không khỏi day dứt sống lại toàn bộ trận đánh giáp lá cà trong Thành cổ vừa qua. Hắn không thể hiểu nổi sự chống trả quật...
Cuộc chiến đấu bảo vệ Thành cổ đã bước sang ngày thứ ba mươi. Để có được con số ba mươi mang tinh thần bám trụ phi thường ấy trong cục diện quá chênh lệch...