Ở buổi đọc truyện trước, đoàn chiến sĩ vượt rừng đi lấy gạo đã tới nơi. Kho gạo đã sụp hoàn toàn . Tất cả hối hả hốt gạo vào bồng và trở về chiến khu ngay. Giặc bất chợt đánh B52 đường mòn. Chúng đặt ổ phục kích. Chỉ còn cách vượt thật nhanh. Tốp người đi như chạy. Đột nhiên Kiêu hô cả đoàn đứng lại nhưng Linh cho rằng dừng lại là tự vẫn. Tất cả mọi người lúc này đều hướng về Linh, chờ đợi quyết định ở anh. Họ biết quá rõ sự táo bạo , lanh trí của người đội trưởng trinh sát này.
Đã bao nhiêu ngày Cúc Huyền nằm ở bệnh viện như một cái cây chờ mùa hè qua hết để tàn tạ theo tiếng chim. Cúc Huyền hiểu rõ trong nỗi tuyệt vọng của mình...
Luỹ về thành phố, những ngày sau đó trời mưa liên tiếp vào mỗi buổi chiều. Ngồi trong lớp học, Cúc Huyền nghĩ tới con đường về nhà. Cô sợ phaỉ đi về con...
Sau giờ tan học, Luỹ chờ và mong ngóng được gặp Cúc Huyền nhưng vì sợ chúng bạn biết hai người có tình cảm với nhau nên Cúc Huyền không muốn đi về cùng...