Tiểu thuyết “Nửa chừng xuân” của Khái Hưng đăng lần đầu tiên trên báo Phong hóa của Tự lực văn đoàn vào năm 1933 và in thành sách năm 1934. Đây là tiểu thuyết có tiếng vang lớn, được dư luận đương thời hoan nghênh đón nhận. Ý nghĩa mới mẻ của “Nửa chừng xuân” là ở chỗ cuốn tiểu thuyết mang tính luận đề rõ rệt, tuyên chiến mạnh mẽ với lễ giáo phong kiến chà đạp lên tình yêu và hạnh phúc cá nhân. Tác phẩm phản ánh xung đột tư duy cũ - mới đã trở nên gay gắt, lan rộng trong đời sống thành thị...
Bị hai bên gia đình ngăn cản, Lâm và Vấn Xuân chấp nhận giấu kín tình yêu, tạm thời chia xa để âm thầm vạch kế hoạch cùng nhau phấn đấu, xây dựng tương...
Tại buổi dạ tiệc, nhân viên khách sạn Đại Ngàn vô tình lấy nhầm chiếc khăn tay đã cũ ố vàng của Lâm làm khăn lau khiến Lâm vô cùng phẫn nộ, bắt quản lý...