Đúng lúc cả Đề Sặt và Thống Lịnh đều tái mặt vì đạn của quân Tây, thì quân của Đề Trung và của Đề Thám bắn vỗ cạnh sườn chúng, tiếp viện cho ta. Theo nhận định của Mũi Khoằm và Mặt Ngựa, không phải cánh quân của Đề Sặt mà cánh quân của Đề Dương (một tên khác của Hoàng Hoa Thám) và người tham mưu rất già dặn, gan dạ đó là Đề Hả (tức Đề Nắm) là mối nguy hiểm hơn cả. Mũi Khoằm hết sức coi chừng cánh quân của Đề Dương, hắn nuôi tham vọng sẽ bắt sống được cả Đề Dương và Đề Hả.
Không giữ được rừng, Ba Đẩu bất thần quỳ xuống, ba vái xin anh em tha thứ. Anh nhận ra mình không còn cách nào khác nữa là để mọi người phải rời xa nơi...
Gặp lại Ba Đẩu, biết bao buồn vui trở về với hai người bạn từng vào sinh ra tử. Những giọt nước mắt nghẹn ngào, lặng lẽ, xót xa cho nhau. Ba Đẩu cho biết...
Thế là lại ra đi. Sáu Nguyện tự nhủ phải chăng là cái số của anh nó thế, nhà nước không xong mà tư nhân cũng không được. Bước chân lãng du cuộc hành trình...